Friday, April 15, 2022

Web Speech API

The script element

Web Speech API will not work if the Web cam connected. The microphone headset will be disable and Webcam microphone is taking over. You must disconnect webcam for the headset microphone to work.

Tuesday, April 24, 2018

ĐỆ TỨ KHOÁI Ở NHẬT.


Mình nghe nói ở Australia cũng bán cái toilet này, nhưng không thấy ở các nơi lớn như Bunnings Ware House. Nó là cái Toilet seat có thể gắn vào hầu hết các Loo khác, toilet seat này mình ngồi ấm áp vì nó có điện, nửa đêm, mắt nhắm mắt mở, ngồi vào cái toilet này cho mình cảm giác vừa đắp mền vừa tè không bị mất ngủ nếu cần đi toilet.
Lần đầu. Sau khi tận hưởng "đệ tứ khoái" ở Nhật, Mình mày mò cái panel tiếng Nhật, bấm nút bậy bạ, nghe tiếng motor chạy rè rè... Mình chổng đít lên xem thì thấy cái vòi bằng chiếc đũa đưa ra thọc vào đít mình, xem cũng khoái mắt nên cứ chổng đít khom lưng xem, nó xịt (mẹ nó) thẳng vào mặt mình vài giọt. ĐM nước dưới toilet mà xịt vào mặt thì nỗi nhục nào tệ hơn? Mình vội vàng ngồi xuống, không thì nó xịt bỏ mẹ! Mình nhận thấy nó không tệ lắm, nó xịt yếu, nhưng vài giọt ban đầu khi motor khởi động, nó xịt khá mạnh thẳng vào mặt vì ai bảo ngu chổng mông lên xem cái chuyện rửa đít?
Mình ngồi đó tiếp tục mày mò cái Panel tiếng Nhật, chẳng hiểu ất giáp gì, cứ bấm lung tung, cái motor lại kêu rè - rè .... Mình không biết "chiếc đũa chọc đít" nó rút ra hay thọc vào, cũng hơi lo lắng, nhưng không dám chổng đít lên xem nữa vì nó sẽ xịt, chớ dại! Mình ngồi một tí thì nó xịt nước khá nóng vào ngay "trung ương" thật là khó chịu mà mình phải gồng mình ngồi im cho nó xịt, chẳng ngu gì đứng dậy để phải tắm bằng nước rửa đít! sau một lát thì quen độ nóng, không cảm thấy nóng nữa, nhưng chừng nào nó mới ngưng lại?
Suy nghĩ một lúc, mình phải tìm cách tắt vòi nước đó đi. Mình lại tiếp tục mày mò cái Panel tiếng Nhật, nó dừng xịt nước nóng, mình yên trí là OK, có thể đứng dậy thấm khô là xong. Nhưng phải rửa đàng hoàng, chứ nó xịt vào "trung ương" thì còn mấy vết nhoe nhoét chung quanh chưa sạch, có lẽ mình phải tự điều chỉnh mông đít mình sao cho nó xịt khắp nơi, từ "trung ương đến địa phương" cho sạch sẽ đều. Ngay lập tức và ngạc nhiên, nó xịt nước lạnh vào trung ương, nơi đã quen với nước nóng! Trung ương chịu không nổi nó kiện lên toà án quốc tế!..
Thôi, mình ráng điều chỉnh mông đít để nước lạnh nó xịt khắp nơi rồi đứng dậy, cứ ngồi đây đoán tiếng Nhật chắc cả ngày không xong mỗi chuyện ĐI ỈA!

Image may contain: text
No automatic alt text available.

NGƯỜI NHẬT VÀ NAI NHẬT

Đây là kỷ niệm đẹp nhất, đáng ghi nhớ nhất ở Nhật. Hôm nay mình mới có thời gian ghép các clips nhỏ lại thành clip dài hơn, toàn cảnh ở công viên Nara, hình ảnh các cô chú nai Nhật ở công Viên Nara thuộc thành phố Kyoto.

Người Nhật rất lễ phép. Họ đều để hai tay lên bụng cúi gập người để cám ơn khách hàng. Nhưng không ngạc nhiên bằng các cô/chú Nai ở công viên Nara, thuộc tỉnh Kyoto. các cô/chú Nai này cũng lễ phép không kém người Nhật. Cũng cúi đầu lạy cám ơn khi mình cho chúng ăn bánh. Rice cracker thơm ngon như bánh buiscuit của mình thường ăn sáng, đây là món ăn khoái khẩu của các cô chú Nai Nhật. Mình phải mua đồ ăn của Nai để cho chúng ăn. Hầu hết chúng lễ phép cúi đầu cám ơn khi mình cho chúng ăn bánh này. Người ta cho biết có hơn 1500 con Nai sống hoang, tự nhiên trong công Viên Nara, khách vào đây xem miễn phí. Ngay ở cổng vào có người ngồi chờ sẵng bán các loại bánh cho Nai Nhật, mình không được cho chúng ăn đồ ăn khác.

Bên trong công viên này còn có 1 vườn bách thảo, vào cửa phải trả tiền, cây cối rất đẹp, có hoa Anh Đào và nhiều loài hoa khác, có nhiều cây được cắt tỉa thành các cây bonsai, tuy đẹp nhưng cũng như các công viên khác mình từng đi dạo ở Australia.

 Đã nhiều người khen ngợi người Nhật và đất nước Nhật, mình đồng ý, có lẽ sự văn minh của Nhật khiến cho không ai muốn bị người đời bảo rằng mình là kẻ "vạch lá tìm sâu"?

 Mình đi từ Tokyo đến Kyoto đến Hiroshima sau cùng là Osaka. Cuộc du lịch này hầu như mỹ mãn, có vài điều mình không thoải mái:

1/ Khi đi chơi, ăn uống dọc đường, mình phải cầm rác theo vì hầu như không có thùng rác dọc đường, muốn bỏ rác thì phải vào trạm xe lửa, mà vào bên trong thì phải scan vé xe, sẽ mất tiền vé mà có thể bị lạc lối ra vì không quen, các trạm xe lửa ở Nhật rất phức tạp. Có nhiều khi phải cầm rác về nhà (Motel) vì không có thùng rác để bỏ rác. Trong khi dân Nhật, họ không ăn vặt như dân du lịch vì mình muốn ăn thử đủ món ăn lạ, mà ăn là phải xả rác, cầm rác theo mình suốt ngày đi chơi là điều bất tiện.

2/ Mình không đủ dữ liệu khách quan để khẳng định sự ô nhiễm môi trường ở Nhật, chỉ căn cứ vào những người trong gia đình mình và gia đình người bạn đi cùng. Mình cho rằng Tokyo môi trường bị ô nhiễm, khi đến Tokyo thì cả nhà bị Hayfever rất năng, mới ngày đầu mình đổ tội cho hoa cỏ và phấn hoa Anh Đào, nhưng chỉ ngày sau mình biết hoa Anh Đào đã tàn ở Tokyo, sự thất vọng ngắm hoa Anh Đào cũng làm mình hụt hẫng, vì hoa Anh Đào là một nét văn hoá của Nhật, cây trồng ở Tokyo không nhiều vì đất chật, vì thế không có cỏ hoang, hoa cỏ không thể là thứ gây ra bệnh Hayfever như các bác sĩ ở Australia giải thích.

Sau 12 ngày ở các thành phố lớn Tokyo, Kyoto, Hiroshima mình đến Osaka thành phố nhỏ hơn, tôi đoán không khí trong lành hơn vì chứng ngứa mắt ngứa mũi đỡ hơn, nhưng không phải mọi người đều như thế, vợ và con trai vẫn bị dị ứng, da mặt căng rát, mắt mũi ngứa ngáy khó chịu. Ở Tokyo số lượng cây trồng rất ít, cỏ hoang không có vì đất chật người đông, hoa Anh Đào đã tàn mà sao nhiều người Nhật phải dùng khẩu trang? Với kinh nghiệm của mình đeo khẩu trang khi ra đường thì chứng bệnh này bớt đi.

Melbourne Australia cũng nhiều xe chạy và các nhà máy xả khí thải ra không gian, mình cũng bị bệnh hayfever nhẹ, nhưng mình từng đi holiday ở Darwin hoặc Gold coast Queensland nơi thành phố du lịch không có công nghiệp nặng, chỉ có nông trại, cây ăn trái, hoa cỏ và cỏ khô ở các nông trại thì trùng trùng điệp điệp thì mình không bị hayfever. Why?

Từ nay mình sẽ không đổ tội cho cây xanh hoặc hoa cỏ đã gây nên chứng bệnh Hayfever nữa, mình tin nguyên nhân là do con người. Có lẽ các công ty bào chế thuốc không dám chỉ thẳng vào sự xả khói xe và nhà máy công nghiệp xả thải gây nên chứng hayfever vì sẽ bị chỉ trích ngược lại, họ phải tìm cách giải thích khác, người Nhật đổ tội cho phấn của cây cedar (cedar pollens) còn người Úc đổ tội cho phấn hoa cỏ (Grass pollens). Tội nghiệp cho cây xanh và hoa cỏ đã bị oan! chỉ vì chúng không biết nói. Mình tin như thế.

Saturday, February 10, 2018

Thảm Sát Tết mậu Thân 1968

Cứ hai người gánh một thi hài đã được bọc nylon và bó dây kỹ lưỡng. Đi được vài chục bước thì thi hài rớt ra, chị phải dừng để buộc lại, chợt thấy mảnh vải quần đùi của chồng mà chị tự tay may lấy. Chị dở ra xem lại và oà khóc nức nở, chị đã gánh đúng xác của chồng chị mà không biết.
Cực khổ rứa đó mà ngày nào cũng đi, lê la bên mấy mồ chôn để mong nhận diện chồng. Ngày nào cũng hít thở mùi xác chết thối rửa trong cái nắng mùa hè vậy mà không bệnh hoạn chi hết.
Ngày xưa đồng hồ phải lên giây mỗi ngày vì vậy khi đồng hồ đứng là biết chết trước đó một ngày. Cả nhóm bị bắt ngày mùng 6 Âm Lịch thì bị giết ngày mùng 8 vì đồng hồ đứng ngày mùng 9 Âm Lịch. Giờ đây, con ở nơi phương xa hơn nửa vòng quả đất với mâm cơm chay đạm bạc, nén hương chân thành nguyện cầu ba sớm siêu sinh miền tịnh độ.
Image may contain: text

Hôm nay ngày giỗ ba! Mới đó mà cũng gần 50 năm rồi. Mỗi lần giỗ ba, nhang khói ngập trời cả thành phố Huế. Gần 6,000 anh linh, nạn nhân của một cuộc tàn sát đẫm máu, vất vưởng đâu đây trên những bãi cát vùng Diên Đại, Xuân Ổ, Xuân Đại, Phú Thứ. Những oan hồn lẫn khuất quanh sân trường Gia Hội, Kiểu Mẫu. Những người vô tội bị xử tử ngay tại nhà, trước mặt người thân. Những vị bác sĩ từ tâm người Đức bị sát hại sau chùa Từ Đàm, và hàng ngàn người dân vô tội ở vùng Phủ Cam bị lùa xuống khe Đá Mài.
Cả thành phố chìm ngập trong màu khăn sô trắng. Ôi! Tôi không muốn nhớ đến cảm giác hãi hùng ấy nhưng sao nó vẫn cứ khắc sâu trong tâm khảm. Phải chăng những anh linh ấy không siêu thoát được vì cái chết đau thương của họ đã bị lịch sử bóp méo? Thoang thoảng đâu đây như tiếng kêu gào “Trả sự thật lại cho chúng tôi.”
Ba! Con sẽ không quên. Lịch sử sẽ không quên và mọi người trên thế giới này sẽ không quên dù ai đó cố tình đổi trắng thay đen để chạy tội cho cuộc tàn sát man rợ đó. Ngày đó, tuy còn nhỏ nhưng con đã biết nhận xét mọi chuyện. Gia đình mình gần như là nơi tụ tập của Ủy Ban Truy Tầm Nạn Nhân Mậu Thân. Mỗi buổi sáng là hai chiếc xe GMC đậu trước nhà để chở dân và nhân công đi tìm kiếm mồ chọn tập thể. Mấy dì trong ban tổ chức có chồng mất tích 68 như cô Tôn Thất Lang, dì Quýnh, dì An, dì Dương, dì Mại, mạ… lo sửa soạn vật dụng mà chú Thuyên (phó quận trưởng quận Phú Vang) và mấy chú lính chở tới như những cây vải nylon để bó hài cốt, dây cột, thẻ bìa carton trắng để ghi chi tiết nhận dạng mỗi thi hài. Sáng nào mấy dì và tụi con cũng cắt, xếp những mảnh ni lông khoảng 2 thước để bó thi hài.
Ông Ngoại trong làng ra bắt đầu một ngày làm việc bằng ly rượu trắng nhỏ (ông là người phụ trách việc hốt cốt.) Ông cẩn thận lượm từng mảnh xương nhỏ của mỗi thi hài nằm chồng lên nhau trong những cái hố chật hẹp. Có thi hài còn đủ áo quần (như hầm ba mình) nhưng cũng có những thi hài chỉ trần xì cái quần đùi, rất khó nhận diện. Mình nghe được nhiều mẫu chuyện cười ra nước mắt bởi ông và mấy chú bác. Có một bà nhận được xác chồng nhưng không có đầu (bị xử tử). Bà đi theo và nói nhỏ với ông: “Chú ơi! Chú có cái đầu mô dư cho con một cái.” Ông nạt ngang: “Người mô thì đầu nấy, dư mô mà cho, nói tào lao!” Vậy mà mấy hôm sau, đi vùng khác, ông lại tìm được một cái đầu lâu trong bụi rậm. Ông nhắn: “Chôn chưa, về chú cho cái đầu nè.” Bà ta tất tả mừng rỡ chạy về, gói đầu lâu chồng lên làm đám. Rồi còn có một chị trong xóm, đi tìm xác chồng nhưng không được vào trong bèn ngồi ở địa điểm tập trung an toàn và nghe nhận diện qua phóng thanh. Chị xin làm thiện nguyện bằng cách vào rồi phụ gánh thi hài ra xe. Cứ hai người gánh một thi hài đã được bọc nylon và bó dây kỹ lưỡng. Đi được vài chục bước thì thi hài rớt ra, chị phải dừng để buộc lại, đi thêm vài chục bước thì thi hài rớt thêm lần nữa, lại buộc và đi, qua lần thứ ba lại rớt và xổ tung ra, chị phải nhặt gom lại và chợt thấy mảnh vải quần đùi của chồng mà chi tự tay may lấy. Chị dở ra xem lại và oà khóc nức nở, chị đã gánh đúng xác của chồng chị mà không biết.
Còn nhiều mẫu chuyện “trời đất dun dủi” như thế nữa nghe rất thương tâm. Cực khổ rứa đó mà ngày nào mạ cũng đi, sáng đi chiều tối về. Ngày nào cũng lê la bên mấy mồ chôn để mong nhận diện chồng. Ngày nào cũng hít thở mùi xác chết thối rửa trong cái nắng mùa hè vậy mà không bệnh hoạn chi hết. Sáng mua ít đồ ăn vất lại cho bầy con ở nhà tự xoay xở lấy, cả hàng quán cũng vất liều luôn. Mạ mua ít gói xôi hay vài trái bắp làm thức ăn trưa rồi dang nắng suốt ngày ở những vùng đất cát trắng ghê người ấy. Bác cũng đi theo để phụ mạ tìm người em trai duy nhất của mình. Thấy cực khổ quá nên bác khuyên mạ nên ở nhà để lo con rồi thỉnh thoảng thay phiên với bác cũng được. Thế nhưng, ở nhà một hôm thì bị thôi thúc, ruột gan không yên, cả ngày cứ ngửi thấy đâu đây mùi xác người chết. Trời đất phù hộ, lăn lóc với các hầm chôn người thì không cảm thấy gì hết. Mạ lại nhập vào cuộc kiếm tìm và nhờ vậy, khi tìm ra xác ba, cả mạ và bác có thể lo chu toàn hơn. Hầm chôn xác ba gồm có 27 người toàn là người trong xóm ra “trình diện học tập.” Từ đầu xóm đến cuối xóm đèn đuốc sáng rực vì phải làm rạp chứa đám bên ngoài nhà. Hai mươi bảy bà góa phụ với đám con nhỏ mồ côi cha khăn áo tang trắng nguyên cả xóm. Riêng hầm này may mắn biết được ngày mất vì có một chú lận cái đồng hồ lên tận nách nên không bị tước đoạt. Ngày xưa đồng hồ phải lên giây mỗi ngày vì vậy khi đồng hồ đứng là biết chết trước đó một ngày. Cả nhóm bị bắt ngày mùng 6 Âm Lịch thì bị giết ngày mùng 8 vì đồng hồ đứng ngày mùng 9 Âm Lịch.
Giờ đây, con ở nơi phương xa hơn nửa vòng quả đất với mâm cơm chay đạm bạc, nén hương chân thành nguyện cầu ba sớm siêu sinh miền tịnh độ.
Nam Mô Siêu Lạc Độ Bồ Tát Ma Ha Tát!

LỜI SÁM HỐI VỀ THẢM SÁT MẬU THÂN CỦA MỘT NGƯỜI TRONG CUỘC



BỨC THƯ VIẾT NGÀY 1-2-2018 (Hoàng Phủ Ngọc Tường)

Tôi đọc cho con gái chép một bài viết nhỏ này xin gửi tới bà con bạn bè thương mến, những ai yêu mến, quen biết và quan tâm đến tôi. Còn những kẻ luôn đem tôi ra làm mồi nhậu cho dã tâm của họ như ông Liên Thành và bè đảng của ông ta, tôi không muốn mất thời giờ đối đáp với họ. Dĩ nhiên bài viết này không dành cho họ.

Năm nay tôi 81 tuổi, và tôi biết, còn chẳng mấy hồi nữa phải về trời. Những gì tôi đã viết, đã nói, đã làm rồi trời đất sẽ chứng nhận. Dầu có nói thêm bao nhiêu cũng không đủ. Tốt nhất là im lặng bằng tâm về cõi Phật. Duy nhất có một điều nếu không nói ra tôi sẽ không yên tâm nhắm mắt. Ấy là câu chuyện Mậu thân 1968. Vậy xin thưa:

1. Mậu Thân 1968 tôi không về Huế. Tôi, TS Lê Văn Hảo và bà Tùng Chi (những người lên chiến khu trước) được giao nhiệm vụ ở lại trạm chỉ huy tiền phương- địa đạo Khe Trái (Thuộc huyện Hương Trà- tỉnh Thừa Thiên)- để đón các vị trong Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế như Hoà thượng Thích Đôn Hậu, cụ Nguyễn Đoá, ông Tôn Thất Dương Tiềm…lên chiến khu. Mồng 4 tết tôi được ông Lê Minh (Bí thư Trị- Thiên) báo chuẩn bị sẵn sàng về Huế. Nhưng sau đó ông Lê Minh báo là “tình hình phức tạp” không về được. Chuyện là thế. Tôi đã trả lời ở RFI, Hợp Lưu, Báo Tiền Phong chủ nhật… khá đầy đủ. Xin không nói thêm gì nữa.

2. Sai lầm của tôi là nhận lời ông Burchett và đoàn làm phim "Việt Nam một thiên lịch sử truyền hình” trả lời phỏng vấn với tư cách một nhân chứng Mậu Thân Huế 1968, trong khi tôi là kẻ ngoài cuộc.

Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi đã dùng ngôi thứ nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế Mậu Thân 68. Đó là những chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào làm như là chuyện do tôi chứng kiến. Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200 người, tôi đã nói: “Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu ...Nhất là những ngày cuối cùng khi chúng tôi rút ra ..”. Chi tiết đó không sai, mà sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó không phải là tôi, mà là tôi nghe những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với tôi...



...Tôi đã nói rồi, nay xin nhắc lại: Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu...

3. Từ hai sai lầm nói trên tôi đã tự rước hoạ cho mình, tự tôi đã đánh mất niềm tin yêu của nhiều người dân Huế đối với tôi, tạo điều kiện cho nhiều kẻ chống cộng cực đoan vu khống và qui kết tôi như một tội phạm chiến tranh.

Tôi xin thành thật nhìn nhận về hai sai lầm nói trên, xin ngàn lần xin lỗi.

Sài Gòn, ngày 1 tháng 2 năm 2018

Hoàng Phủ Ngọc Tường!



Image may contain: 2 people, people smiling, closeup


Wednesday, December 2, 2015

BỤI ĐƯỜNG CHƯƠNG MỸ

LS Tran Thu Nam

Tôi thật sự rất bận và có rất nhiều việc quan trọng hơn so với vụ việc tôi bị hành hung. Tôi cũng muốn để việc này cho Công an HN, nhưng niềm tin của tôi đang mất dần.

Mấy hôm trước qua một phóng viên, một trong tám người đã hành hung chúng tôi đã đại diện đến xin lỗi tôi. Khi người này ra về tôi thấy trong giỏ hoa qua là một chiếc phong bì. Hôm nay, người này tiếp tục đến VPLS của tôi để xin lỗi LS Lê Văn Luân.

Quan điểm của tôi về vụ việc:
Thứ nhất: Tôi chấp nhận lời xin lỗi của 8 người đã đánh chúng tôi bởi tôi và họ không có mâu thuẫn, không thù hằn gì nhau. Tôi và họ đều là nạn nhân.

Thứ hai: Tôi yêu cầu người này phải nói ra sự thật thì tôi sẽ có văn bản rút yêu cầu khởi tố hình sự.
Thứ ba: Đây không còn là vụ việc cá nhân của tôi, nó đã là vụ việc chung của cả giới Luật sư. VÌ vậy, tôi sẽ hỏi ý kiến của các Luật sư trong dó có các Luật sư đang tham gia bảo vệ cho tôi.

Quan điểm về cách hành xử:
- Sau khi bị đánh, nên trả thù hoặc muốn người đánh đi tù ? Tôi không mong muốn điều đó, tôi chỉ muốn những người khác trong đó giới Luật sư không bị đánh nữa;
- Khi người đánh chúng ta là một công cụ bởi nhận thức hạn chế của họ, chúng ta trả thủ hay huỷ hoại "Công cụ" này? Quan điểm của tôi, họ là con người, làm thế nào để họ không trở thành công cụ của người khác, biết yêu thương đồng loại hơn;
- Xin mượn một câu nói "Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác". Tôi không muốn ở tù nên không muốn họ ở tù.

Tôi muốn một cuộc sống có ý nghĩa chứ không chỉ tồn tại. Những điều chúng ta làm có ý nghĩa sẽ tồn tại, còn sự tồn tại vật chất của chúng ta sẽ chấm dứt ở một thời điểm nhất định.

P/s: 1. Hình ảnh của người đến xin lỗi; 2. Hình ảnh của người đến xin lỗi khi cùng nhiều người đến quậy đám tang của cháu Đỗ Đăng Dư; 3. Hình ảnh của Trưởng Công an xã Đông Phương Yên hách dịch sau khi tôi bị đánh; 4. Hình ảnh của Trưởng Công an xã đeo khẩu trang chỉ đạo nhiều người trong đám tang. Người này có mặt trong buổi làm việc cùng tôi với Thủ trưởng có quan cảnh sát điều tra HN ngày 11/10/2015 (Ngày tiến hành khám nghiệm tử thi cháu Đỗ Đăng Dư nên đã biết bặt tôi từ trước). Trưởng Công an xã Đông Phương Yên tên Hùng có liên quan đến việc đánh tôi hay không và ai là người chỉ đạo tôi sẽ thông tin tiếp theo.

Hình ảnh của người đến xin lỗi

người đến xin lỗi khi cùng nhiều người đến quậy đám tang của cháu Đỗ Đăng Dư

Trưởng Công an xã Đông Phương Yên hách dịch sau khi tôi bị đánh

Trưởng Công an xã đeo khẩu trang chỉ đạo nhiều người trong đám tang

Sunday, December 29, 2013

Trầm Cảm

Viết bài này tôi chỉ mong đây là một bức thư tâm tình với mọi lời chân thành gởi tặng người vợ đáng thương mà xưa nay bằng ngôn từ tôi đã không thể truyền đạt được tất cả những yêu thương tôi gói ghém trong lòng. Trong một chừng mực nào đó, tôi cũng mong được chia sẻ kinh nghiệm hạnh phúc gia đình cùng bạn đọc hy vọng búc thư tâm tình này có giá trị thật sự vì chúng tôi đã phải trả một giá rất đắt cho cụm từ "Tình Yêu và Hạnh Phúc".



Trong số báo 250 Saigon Time (*) ngay trang đầu đăng một tin hết sức kinh hoàng đó là một bà mẹ đã dìm nước 5 đứa con của chính mình trong bồn tắm cho đến chết. Andrea Yates đã âm mưu từ lâu, đã mấy lần bất thành nhưng cuối cùng 5 đứa bé đã bị thảm sát. Bà tin rằng chỉ giết con mình thì xã hội mới cho bà một hình phạt xứng đáng. Đọc xong đoạn thẩm vấn của thám tử Mehl với Andrea Yates tôi thấy lo sợ, có ý định vứt bỏ tờ báo. Suy nghĩ một lúc, tôi không thể làm điều ấy được vì vợ tôi rất thích đọc báo... Hôm đó, khi nàng hỏi... tôi đành nói thật và khuyên: Mai  em đừng đọc, nó kinh khủng qúa sức tưởng tượng, anh sợ em bị ám ảnh bởi vì!... Tôi đành dừng lại không nói được vì những chữ muốn nói tôi đã phải tránh như những lời nguyền rủa xui xẻo, phải kiêng như chay tịnh... vì nếu Mai  nghe được sẽ buồn, nó cũng có thể kích thích gợi nhớ những kỷ niệm đau buồn cũ... Tôi đã vô tình kích thích sự tò mò nên Mai  đã "cướp" lấy tờ báo đọc ngấu nghiến. Không như tôi, thay vì sự lo sợ, ghê rợn, Mai  đã nghẹn ngào xúc động...

- Em thấy tội nghiệp, bà ấy bị bệnh qúa nặng , bà ấy cần có người chồng thương yêu chiều chuộng và giúp đỡ hết lòng. - Mai  rưng rưng ngấn lệ! Nàng vui mừng vì nàng may mắn hơn Andrea Yetes rất nhiều.

- Thôi đừng khóc nữa. Mỗi lần em xúc động, căn bệnh của em lại gia tăng, tối lại mất ngủ, anh biết rồi, anh xin lỗi em nhiều lần rồi... cũng tại vì anh ít hiểu biết tâm lý và y học, hơn nữa chứng bệnh này quá lạ đối với nhiều người chẳng riêng gì anh, em biết đó, ngay cả bác sĩ cũng không đoán ra, nhiều bác sĩ cho em thuốc ngủ mà em vẫn không ngủ, có ông còn cho em uống gấp đôi để em ngủ nhưng em có ngủ được đâu! Lại có nữ bác sĩ người Philipine trợn mắt lên nói rằng em lạm dụng thuốc ngủ, cô ấy cảnh cáo nếu em không tập ngủ bình thường mà cứ lệ thuộc vào thuốc em sẽ bị ghiền!

Sự mất ngủ triền miên của Mai  khiến lòng kiên nhẫn lắng nghe bác sĩ khuyên can trở nên mệt mỏi. Cuối cùng chúng tôi đồng ý đổi sữa cho con, thay vì bú sữa mẹ, Tracey được cho bú sữa formular S26 để Mai   có thể sử dụng thuốc ngủ với hy vọng Mai  kiếm được một giấc ngủ bình thường. Tiếc thay! Chúng tôi vẫn không đạt được ý muốn. Có một lần một vị bác sĩ vừa bắt đầu khuyên nhủ, tôi liền cắt ngang: Bác sĩ làm ơn cho Mai  toa thuốc ngủ thật mạnh, vì loại Ducene 5mg Mai  đã dùng hết mà vẫn không ngủ được cả tháng nay rồi, chúng tôi đã lắng nghe và làm theo rất nhiều bác sĩ căn dặn nhưng đều vô hiệu qủa. Ông ta có vẻ bất bình vì tôi không muốn nghe ông, tuy nhiên ông cũng đặt bút ký toa thuốc và nói rằng loại này rất mạnh, phải cẩn thận đừng lạm dụng, khi đã ngủ được rồi thì nên dừng ngay.

Cầm toa thuốc đến Chemist, cô y sĩ bỏ tên Mai  vào computer data base. Cô tươi cười bảo:

- Hôm nay lại trở lại loại thuốc cũ à?

Tôi ngạc nhiên:

- Thuốc cũ? Tôi xin bác sĩ cho thuốc mạnh hơn Ducene 5mg mà.

- Dạ thuốc này là loại mà chị đã dùng 2 tháng trước đây. Nó mạnh lắm đó anh. Ducene 5mg cũng mạnh nhưng mỗi viên nhỏ hơn để bệnh nhân có thể uống 2 viên!

Mua thuốc xong chúng tôi thất vọng trở về. Tôi hiểu ràng, không còn loại nào mạnh hơn, muốn mạnh thì uống gấp đôi, gấp ba lần!...

* * *

Chúng tôi đã đến gõ cửa hầu hết các phòng mạch bác sĩ Việt Nam ở Footscray, chúng tôi đã nghe những lời khuyên của nhiều vị bác sĩ , hầu như những lời khuyên nhủ đại ý giống nhau và chính tôi cũng khuyên Mai  như vậy ngay từ đầu. Sự gặp gỡ các bác sĩ chỉ làm tôi củng cố thêm lý luận bảo thủ và thiếu khách quan của chính mình.

Tiếng Mai  đột nhiên kéo tôi trở lại với thực tại:

- Em hiểu rõ cái ảo giác bà Andrea Yetes tâm sự với bác sĩ: "Tôi cảm thấy như có lời thúc dục, thấy hình ảnh con dao dài sắc nhọn... chúng thúc dục tôi giết người. Tôi rất sợ có ngày tôi làm hại người khác. Tôi chỉ còn cách tự tử để không còn hại ai được nữa..." Anh ạ, hồi ấy nó cũng sảy đến với em ttương tự mà anh không tin em. Mình là người Công Giáo không tin dị đoan nhưng nó cứ thôi thúc em...

- Thôi đừng nhắc lại nữa, anh sợ lắm rồi!

Tôi không dám gạt phăng như trước nhưng luôn luôn khéo léo tìm cách tránh nói về chuyện này để Mai  khỏi xúc động, nhưng đôi khi không đặng phải đừng tôi đành ngồi chịu trận lắng nghe.

- Anh biết không, hồi ấy em không dám lên phòng khách, em chỉ cúi đầu dọn dẹp thật nhanh rồi trốn vào phòng ngủ hoặc xuống nhà bếp. Mỗi lần em bước lên phòng khách, em cảm thấy nhà mình có qủy, nó cám dỗ, nó thôi thúc em: "làm những chuyện ô uế lên bàn thờ"... nhưng lòng tin thiên chúa và sự tôn trọng nơi thờ phượng lại khiến em vô cùng cung kính. Hai ý tưởng trái nghịch nhau nó giằng xé tâm trí khiến em muốn điên, không tin dị đoan nhưng cũng phải xiêu lòng. Anh còn nhớ không, đã nhiều lần em bắt anh phải gọi đến bà chủ cũ hỏi tại sao bà bán nhà này cho mình, phải chăng nhà này có ma! Chắc chắn phòng khách nhà mình có qủy, nó thôi thúc em làm điều phản bội Thiên Chúa. Có lần em cố gắng làm điều anh khuyên em là cầu nguyện hết lòng, nếu Chúa không nhậm lời thì mình cũng có được lòng tin và những suy nghĩ tích cực để vượt qua lối tin dị đoan vớ vẩn, em bước đến bàn thờ, làm dấu thánh gía và cầu nguyện, em cố gắng cầm lòng cầm trí nhưng nó vẫn thôi thúc em làm điều phản bội thiên chúa.

Đôi mắt Mai  vẫn rưng rưng. Mai  đã kể chuyện này với tôi nhiều lần nhưng tôi vẫn im lặng lắng nghe, tôi hiểu rằng câu chuyện này tôi không có quyền nhàm chán. Thứ nhất là để Mai  có dịp tuôn trào nỗi uất ức mà tôi không hiểu nàng ngày xưa. Thứ hai, đây là "hình phạt" mà tôi phải chịu vì cái tội cứng đầu ngày xưa không biết lắng nghe! Thứ ba nếu tôi không nghe nàng nói có nghĩa là tôi gạt bỏ, như vậy tôi đã trở thành con người cũ của tôi trước đây không biết lắng nghe sẽ kích thích khiến Mai  mắc bệnh trở lại là điều rất có thể.

Anh biết không, đứng trước bàn thờ, em oà lên khóc vì không ai hiểu em, em chỉ còn hy vọng duy nhất là Thiên Chúa, chỉ có ngài hiểu em vì ngài là đấng toàn năng. Tự nhiên em thét lên: "Lạy Chúa con bị bệnh gì xin Chúa chữa con, giúp con kiếm được thầy thuốc". Từ hôm ấy Thiên chúa đã chữa em, em tin ngài đã nhận lời. Có lẽ ngài soi sáng cho em bắt anh đưa em đến gặp bác sĩ tâm thần, chúa đã nhậm lời em vì ngài đã trả lại cho anh "trái tim bằng thịt" thay vì là chai đá. Anh đã biết lắng nghe, đồng ý đưa em đi bác sĩ và yêu cầu bác sĩ gia đình giới thiệu đến bác sĩ chuyên môn còn mấy bác sĩ đa khoa chẳng hiểu em tí nào cả.

* * *

Chúng tôi đến gặp vị bác sĩ tâm thần (Psychiatrist) người Tích Lan da ngăm đen, thoạt đầu tôi tưởng ông là người Ấn Độ. Tôi trao cho ông bức thư (report) từ bác sĩ gia đình, ông liếc sơ qua và bình thản nhìn chúng tôi. Thay vì hỏi bệnh nhân như mọi bác sĩ khác, vị bác sĩ này lại nói cho tôi nghe một loạt những "tật xấu" của vợ tôi!

- Đây là đúa con đầu lòng của bạn?

- Dạ!

Ông nhìn Tracey con gái của chúng tôi hỏi xã giao: "How old are you?"

Tracey thẹn thùng. Tôi trả lời thay: "3 tuổi (She's three)"

- Vợ của bạn mất ngủ nhiều?

- Dạ!

- Vợ của bạn dễ xúc động, sợ coi film, tin tức hoặc những hình ảnh có sự chết chóc, chảy máu, bạo động, tai nạn xe cộ...

- Dạ!

- Trước kia cô ta vui tươi yêu đời, bây giờ ngược lại, không thích tiếp xúc bạn bè, không thích vui chơi, trở nên rất tiêu cực (Negative self thought)

- Dạ!

-Cô ta hay lo sợ vô lý như kiểm soát cửa nhà mặc dầu đã xem xét khóa đi khóa lại nhiều lần?

- Dạ!

- Cô ta hay sợ một chứng bệnh hiểm nghèo nào đó, sợ dơ bẩn quá đáng ví dụ rửa tay nhiều lần?

- Dạ!

- Vợ bạn rất nóng tánh, gắt gỏng với bạn và con cái?

- Dạ!

- Vợ bạn đôi khi có ý tưởng tự tử, chán ghét cuộc sống?

- Dạ!

- Cô ta tỏ ra không thương con hoặc ít thương con?

- Dạ!

Tôi hết sức ngạc nhiên và khâm phục. Chưa một bác sĩ nào chúng tôi đã gặp nói và hiểu biết như bác sĩ này, Tánh tình của vợ tôi mà sao ông hiểu rõ thế! Ông rút trong ngăn kéo, lấy ra một miếng giấy có in hai hình bộ não giống nhau nhưng màu sắc hơi khác, ông chỉ vào hình thứ nhất và giải thích:

- Đây là bộ não con người. Chung quanh màng não luôn luôn được bao phủ bởi một lượng nguyên tố hoá học nhất định để bộ não hoạt động bình thường.

Ông chỉ sang tấm hình bên cạnh và tiếp tục giải thích:

- Đây cũng là bộ não con người, tuy nhiên! Mức độ của những nguyên tố hoá học chung quanh bộ não ít hơn làm cho bộ não hoạt động không bình thường.

Tôi đồng ý: Xe có nhớt và nước đầy đủ thì chạy ngon, cạn nhớt hoặc nước thì máy nóng là lẽ dĩ nhiên. Hơn nữa trách nhiệm là một "thông dịch viên" tôi cứ phải nói như một cái máy cho vợ tôi nghe . Vị bác sĩ chậm rãi tiếp tục giải thích:

- Tất cả mọi cử động, hoạt động, sự cảm nhận ngoại cảnh và sự đáp lại đều được điều khiển bằng bộ não, một khi bộ não không bình thường thì họ cảm nhận không bình thường vì vậy hành động cũng không bình thường. Họ thường có những triệu chứng như tôi đã nói ở lúc nãy.

- Như vậy vợ tôi là người mắc bệnh? - Tôi thắc mắc và lo lắng...

- Đúng thế! Cô ta bị bệnh depression.

Cái số kiếp làm thông dịch viên bất đắc dĩ vẫn theo đuổi tôi. Tôi đã phải dịch những câu độc đáo chưa từng thấy trong tự điển: nào là trúng gió, cạo gió, lể, giác, nóng và mát trong người... và những chữ ít khi dùng đến như tiểu đường, tăng xông và bây giờ đến lượt dịch cho vợ tôi hiểu chữ Depression! (Sau này tôi thấy có vài người dịch chữ depression là suy sụp thần kinh, có ngưòi gọi là bệnh trầm cảm.) Thoáng qua trí tưởng tượng tôi thầm nhủ: Không lẽ Mai  bị điên thật sao! Nhưng phải dịch như thế nào để nàng hiểu và tránh được sự xúc động quá mức! Thấy tôi bối rối vị bác sĩ hỏi tôi:

- Bạn làm nghề gì? (What's your background)

- Tôi học về điện.

- Tốt lắm, như vây bạn biết đá Nam Châm và bản chất từ tính của nó?

- Vâng tôi hiểu rõ bản chất của nam châm.

- Nam châm là một vật thể được cấu trúc bằng thép có nhiều chất than, ta có thể nhìn thấy, sờ mó được. Tuy nhiên từ tính của nó ta không nhìn thấy, không sờ mó được nhưng đưa vào gần sắt nó sẽ hút, lực hút của nó ta cảm nhận được. Ta cũng có thể phá hủy từ tính của nam châm khiến nó không còn (hút) hấp dẫn chất sắt nữa. Ngược lại ta có thể làm miếng thép trở thành nam châm.

- Vâng tôi hiểu điều ấy.

- Bộ não và chứng bệnh tâm thần cũng vậy. Chúng ta không thể nhìn thấy hoặc sờ thấy tâm thần bị hủy hoại nhưng sự ảnh hưởng của nó vô cùng tệ hại. Người bị chứng bệnh này họ đau khổ vô cùng. Không riêng gì họ, mà người chung quanh cũng bị ảnh hưởng. Bệnh nhân tựa như cục nam châm mất từ tính, người xung quanh là những mảnh sắt lân cận. Bệnh nhân tâm thần không hấp dẫn người chung quanh, người chung quanh không thích người bệnh vì họ khó tính, gắt gỏng, thiếu nhã nhặn đối với ngườì thân.

- Như vậy có cách nào chữa chứng bệnh này không, có hy vọng gì không, thưa Bác sĩ?

- Bạn đừng lo, nó cũng như mọi chứng bệnh khác như mưng mủ làm độc thì có thuốc trụ sinh, cảm cúm nhức đầu thì có Panadol. Nếu sác suất chất hóa học trong não vì một lý do gì bị giảm đi gây nên bệnh thì ta phải tìm cách tăng cường chất đó lên để chữa bệnh. Đơn giản vậy thôi! Có một điều là sự giúp đỡ bệnh nhân tâm thần không giống sự gíup đỡ bệnh nhân đau lưng hoặc gẫy chân. Thay vì dìu dắt, bồng bế, đối với bệnh nhân tâm thần bạn cần hiểu họ, thông cảm và an ủi họ cho dù bạn cảm thấy khó chịu với lối cư xử của họ. Bạn phải tin rằng lối ứng xử thiếu tế nhị, tiêu cực, thụ động không vui tươì từ nơi họ không phải là bản chất của họ mà chính là hậu quả của chứng bệnh Trầm Cảm.

* * *

- Anh ơi! Cả tuần nay em không ngủ được tí nào, em mệt quá, em chỉ muốn chết đi cho xong.

- Đừng nói vớ vẩn! Em không có quyền chết, em mất ngủ cả năm nay rồi, mất ngủ thêm một hai ngày nữa cũng không sao, người ta chết vì bệnh hoạn, chiến tranh, tai nạn xe cộ, chưa có ai chết vì mất ngủ cả! Bác sĩ nào cũng khuyên em nên tập thể dục, đi dạo chơi, làm vườn, đọc truyện tìm mọi cách giải trí, mình phải tập suy nghĩ một cách tích cực không nên bi quan chán nản vớ vẩn... Mình phải hoạt động để máu lưu thông, cơ thể có mệt mình ngủ mới say, em thấy anh không, đi làm về mệt lăn ra giường là ngủ như chết cho đến sáng, còn em tối cũng nằm, sáng cũng nằm làm sao mà ngủ được!

- Em mệt nên em phải nghỉ, em chỉ mong chớp mắt được một tí mà cũng không được, đã nhiều lần em làm vườn và tập thể dục mệt đờ người mà vẫn không ngủ được, hay là anh xin việc cho em đi làm!

- Con mình còn nhỏ, anh muốn em cho con bú sữa mẹ ít nhất 6 tháng rồi đổi sữa bởi vì sữa mẹ gíup con mình có được những kháng thể tốt, hỏn nữa nếu mình gởi con nhà trẻ, tiền lương em đi làm không bõ tiền gởi con, đã vậy sáng sớm con mình đang ngủ phải lôi nó dậy, tối về anh phải đón con và tắm rửa cho nó trong lúc em phải lục đục nấu ăn, anh thấy vất vả quá, chẳng có thờì gian cho nhau, chẳng có thời gian cho con. Đã đành 2 đứa mình chấp nhận vất vả nhưng tại sao mình lại bắt con mình là đứa bé sơ sinh phải san sẻ nỗi vất vả ấy chứ? Chỉ vì nó không biết nói, nếu nó biết nói chắc chắn nó sẽ phản đối. Không một thú vật nào trên trái đất này không ấp ủ con, không cho con bú sữa mẹ, chỉ có loài người văn minh quá nên mới đưa con cho kẻ khác chăm sóc, mới lấy sữa của loài thú khác cho con mình bú! Riêng anh, nhận thấy ấp ủ con mình, cho con bú sữa mẹ là những món ăn thiêng liêng bổ dưỡng cả tinh thần cũng như thể xác. Tạo hóa đã ban cho trẻ thơ những món ăn vô giá ấy mình không có quyền cấm cản hoặc cắt xén .

* * *

- Anh ơi! Anh ra check lại cửa nhà dùm, em nhớ lúc nãy khóa rồi nhưng anh coi lại lần nữa cho chắc đi.

- Anh lạy em! Nhắm mắt lại ngủ đi, đừng nghĩ gì hết, cứ nghĩ vớ vẩn như vậy mất ngủ là phải!

- Nếu anh không check cửa dùm em, anh không ngủ được với em đâu.

Tôi làm lơ không trả lời, quay sang một bên.

- Đi Anh!...

- Nếu em muốn thì tự em ra check, anh lên giường là để ngủ, trễ rồi.

- Em sợ, nếu em không sợ thì em đâu cần nhờ anh.

- Nhà mình mà em sợ cái gì?

- Em không biết, nhưng anh check cửa dùm em đi.

- Anh nói không là không. Tối nào cũng vậy, cứ lên giường rồi bắt người ta ra check cửa là cái gì?

- Biết đâu em khóa chưa chắc rồi có thằng nào nó lén vào, nó đâm chết anh, chết con thì sao?

- Nhà mình còn mấy con mực khô phải không? Cứ để nó vào, anh sẽ mời nó ngồi uống bia với anh. - Tôi hạ giọng đùa cợt đánh trống lảng.

- Đi Anh!

- Trời ơi! Em không quên đi được sao?

- Hay là Anh dẫn em ra ngoài thôi, để em check cũng được.

- Em đúng là con nít! Nếu anh dẫn em ra thì anh làm... mẹ nó cho rồi!

Cuối cùng tôi cũng không thể thắng được sự mèo nheo của nàng, đành phải bước ra, cố tình đưa tay vặn ổ khóa kêu lách cách cho Mai  nghe rõ để nàng yên tâm và tôi bước vào giường.

* * *

- Đống quần áo này mớì giặt hôm qua mà sao em phải giặt lại?

- Tại tối hôm qua đi chơi về trễ, không lấy vào sớm để quần áo phơi sương em sợ bị bệnh cùi!

- Sang đến bên này rồi mà em còn nói như vậy được sao? Anh đã giải thích cho em bao nhiêu lần rồi, em không nhớ được sao?

- Người ta bảo vi trùng cùi nó bay theo sương bám vào quần áo.

- Thôi đi! Nếu nó ẩm thì mang ra phơi, hôm nay trời nắng tốt. Nếu em cần bộ nào gấp cho con mặc thì bỏ vào sấy, nếu giả sử có vi trùng thì nó cũng phải chết, làm gì mà sợ.

Sau này tôi mới hiểu được Mai  bị ám ảnh bởì những tấm hình triển lãm cứu trợ nạn nhân bệnh cùi do một nhóm thanh niên thiện chí tổ chức ở Footscray Park nhân hội chợ tết 1994 mặc dù hôm ấy Mai  cảm thương và ủng hộ hết lòng.

* * *

- Anh có yêu em không?

- Có. Anh yêu em. Thôi ngủ đi đừng hỏi nữa. - Tôi hôn Mai  âu yếm.

- Em xấu hơn nhiều người anh quen mà lại không có học sao anh lại cưới em?

- Sao em lại nói như vậy? Em không nên đánh giá em qúa thấp, không nên tự ty mặc cảm như vậy. Nếu em mặc quần áo và trang điểm lên rồi đưa lên màn ảnh thì cũng đâu thua gì các cô tài tử điện ảnh.

- Anh nói vậy để em vui chớ gì! Em không tin đâu. Sao anh lại chọn em mà không chọn người khác?

- Em cứ tin rằng anh yêu em nên anh cưới em. Em không thể so sánh em với mấy người bạn của anh. Em có nhiều điểm phù hợp với anh so với bạn của anh nên anh cưới em. Anh chọn em vì em không xấu, duyên dáng, không kiêu xa như nhiều người khác. Cũng có thể anh muốn chọn người khác nhưng người ta đâu thèm chọn anh bởi vì anh vô gia cư không cha mẹ, ai biết anh là người tốt hay xấu. Anh yêu em, anh chọn em vì em nhận lờì anh tỏ tình vô điều kiện, em nói rằng em rất vui vì em đã có anh, em không hề nghi ngờ anh lợi dụng em như những cô gái khác.

- Anh giấu em, em không tin đâu. Có phải bên này ít con gái nên anh cưới đại em chứ anh đâu có yêu em phải không?

- Em hỏi anh kỳ cục qúa vây. Lập gia đình đâu phải là trò chơi. Anh cưới em dĩ nhiên có sự lựa chọn, là con người ai cũng bất toàn. Anh chọn em bởì vì những điểm em phù hợp với anh nhiều hơn những điểm không phù hợp.

- Vây em không phù hợp anh những điểm gì?

- Thôi đi! đừng nói nữa. Mình đã có con rồi chớ đâu phải là mớì quen nhau đâu. Cứ nói đi nói lại chuyện này hoài mệt qúa à.

- Anh! Có phải anh hối hận lắm đã cưới em phải không?

- Ừ ! đừng nói nữa ngủ đi...

Kể từ buổi tâm tình tối hôm đấy tôi đã lầm lỡ nên đã bị "chụp mũ" bị mắc phải cái bẫy mà giờ này tôi vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ được: "Anh hối hân đã cưới em!" Tôi đau khổ nhiều mỗi lần Mai  nhắc đến cụm từ này. Tôi không thể giải thích cách nào cho thỏa đáng, càng giải thích, tôi càng trở thành "cái lưỡi không xương..."

* * *

Anh còn yêu em không? Anh thấy em có đẹp không? Anh hối hận đã cưới em hả... Hình như nhà mình có ma... Không biết em đã khóa của chưa? Hình như có ai rình nhà mình! Rõ ràng em nghe tiếng động... Anh ơi em muốn chết... Anh ơi em điên mất rồi... Anh ơi em không ngủ được... Anh chẳng hiểu em... Tại vì anh cho nên...

Tất cả những câu nói như vậy được lập đi lập lại, khiến tôi khó chịu. Nhiều khi tôi phải cáu gắt lên vì tôi cảm thấy bị bất tín nhưng tôi không biết làm gì hơn nên lại phải "giảng bài" với tựa đề cũ rích. Sự thiếu thông cảm nhau nhiều ngày cứ chồng chất, nhiều khi chúng tôi giận nhau cả tuần, thậm chí từ rất tối kỵ: "Ly Dị" cũng được mang ra thách thức nhau. Hai chúng tôi rất khổ tâm nhưng người khổ nhất vẫn là con gái của chúng tôi. Chúng tôi không hiểu nhau, cũng chẳng có một bác sĩ nào hiểu Mai  cả. Cuối cùng nàng đã tự hiểu nàng mà nàng tin rằng do sự soi sáng của Thiên Chúa khi nàng khẩn thiết kêu cầu dưới chân ngài. Nếu Mai  cảm tạ Thiên Chúa đã giúp nàng chữa bệnh Trầm Cảm thì tôi cảm tạ Thiên Chúa đã cứu sống hạnh phúc gia đình tôi, ngài cũng đã chữa luôn chứng bệnh "mù và điếc" của tôi qua tay vị bác sĩ người Tích Lan kia. Mai  đã bị Trầm Cảm rất nặng sau khi sanh (post natal depression) Mai  đã tìm ra thuốc, tuy nhiên phải uống thuốc hàng ngày. Dẫu sao chúng tôi đã tìm ra đúng thầy đúng thuốc. Tìm đúng bác sĩ không những trị được bệnh Trầm Cảm của Mai  mà trị luôn chứng bệnh bảo thủ của chính tôi.

 PM (St Albans Victoria)

 (*) Bài này viết năm 1994 năm nhân ngày tác giả đọc tờ báo Saigon Time số 250

Tuesday, October 15, 2013

Tại sao dân Việt khóc ông Giáp?

"Tại sao dân Việt khóc ông Giáp? " Đơn giản thôi, khóc cười là biểu hiện của tâm lý, người dân cùng nhau khóc tập thể như vậy vì họ có một tâm lý đau buồn tập thể. Quốc táng thì thế giới đã có nhiều nhưng khóc tập thể thì chưa, sự khóc tập thể biểu hiện tâm lý của tập thể ấy bị tổn thương, mà tâm lý ấy không bình thường thì đó là chứng bệnh tâm lý tập thể. Chứng bệnh này đặc biệt chỉ sẩy ra ở hai quốc gia cộng sản là Bắc Hàn năm 2011 trong đám tang Kim Jong iL và nay lập lại ở Việt Nam. Những người dân hoặc chính xác là những bệnh nhân này thật đáng thương, họ cần được điều trị. Tôi không phải bác sĩ tâm lý, tôi chỉ suy nghĩ tầm thường là đói cho ăn khát cho uống, vui thì cười buồn thì khóc. Muốn trị chứng bệnh khóc lóc tập thể này ta cần những nụ cười.

Monday, August 5, 2013

Inexpensive Way to record a quality audio of a mobile phone conversation

If you want to record your telephone conversation, you must tell the other party that your call is being recorded, it's a law in Australia and USA...

Tôi thường xuyên phỏng vấn và thâu thanh các cuộc điện đàm với các tù nhân lương tâm hoặc gia đình họ, trước tiên để ủng hộ tinh thần vì lòng dũng cảm và việc họ đã làm khiến họ phải chịu tù tội. Trước đây tôi dùng điện thoại để bàn và thẻ điện thoại để tiết kiệm tiền gọi về Việt Nam, nhưng gần đây có nhiều công ty mobile, họ cung cấp dịch vụ viễn liên về VN qua điện thoại di động với giả rẻ hơn các dịch vụ thẻ điện thoại, vì thế tôi nghĩ đến dùng điện thoại lưu động để phỏng vấn tù nhân lương tâm và gia đình họ. Xin bấm vào các đường dẫn bên dưới để xem cách thâu thanh các loại Mobile phone khác nhau.


I am a part time blogger to promote human rights, freedom of speech and democracy for Vietnam. I am so eager to help prisoners of conscience's voices to be heard. To record an interview with them or their families and broadcast them over the internet is one way to help. I do this voluntary, what I get is the happiness that I can help someone.

Xin bấm vào các đường dẫn bên dưới để xem cách thâu thanh các loại Mobile phone khác nhau.

Using Laptop to record Samsung Mobile (C5220) which have USB connector for headset 
Dùng computer thâu thanh điện thoại Samsung loại USB headset

Use Surface RT Tablet To Record your iPhone Conversation 
Dùng Surface RT Tablet thâu thanh cuộc điện đàm qua iPhone. 

Using laptop to record your iPhone conversation
Dùng computer thâu thanh cuộc điện đàm qua iPhone

Simple way to record iPhone conversation
Cách đơn giản để thâu thanh cuộc điện đàm bằng iPhone

Friday, May 31, 2013

Hình ảnh sinh viên miền nam Việt Nam chống Trung Cộng năm 1974

Các bạn sinh viên VN ngày nay nghĩ thế nào khi xem hình ảnh những người một thời cùng lứa tuổi với mình,  họ biểu lộ lòng yêu nước, được Quân Cảnh và Cảnh Sát Quốc Gia bảo vệ để họ bầy tỏ lòng phẫn nộ trước sự xâm lăng của Trung Cộng? Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Việt Khang, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Văn Trội v.v... Đã phẫn nộ trước sự xâm lăng Trung Cộng ngày nay thì sao?

Bấm vào đây để xem thêm hình ảnh sinh viên miền nam Việt Nam chống Trung Cộng năm 1974

Wednesday, September 26, 2012

Theo lệnh trên, xe kiêu lộ đã cán dẹp một người đàn ông Trung Quốc


Paul Joseph Watson
Infowars.com
Phùng Mai dịch


Khi ông Hua kháng cự bằng cách nằm xuống tại giao điểm các xe làm đường phải đi qua, ông phó Thị trưởng địa phương ra lệnh cho công ty làm đường nhà nước giết ông Hua bằng loại xe làm hồ lô cán lên người ông ta. Hình ảnh kinh hoàng được thấy là não của ông Hua phun ra và cơ thể thịt bị xé nát từng mảnh. Sợ tình trạng bạo động nếu câu chuyện được nhiều người nghe, chính phủ gửi đến 200 nhân viên để ngăn cản sự phẫn nộ của dân địa phương đồng thời giấu nhẹm những vết tích thân thể nạn nhân. Gia đình ông Hua được cho một số tiền để giữ sự yên tĩnh về biến cố này.


Friday, June 29, 2012

Niềm tin của Trung Quốc

Ngô Văn Lang

Đa số người dân Việt Nam không quan tâm đến thực trạng của đất nước mình, không quan tâm đến những gì đang đe dọa cuộc sống của mình và vận mệnh của đất nước mình. Đa số đều thực hành triết lý “sống ngày nào biết ngày đó.” Chính quyền tưởng đã thành công khi làm cho dân chúng sợ mình, nhưng đó là một sai lầm trầm trọng, vì giờ đây, khi phải đối diện với sự suy thoái kinh tế, đối diện với sự đe dọa của ngoại xâm, thì những người dân đó không còn đủ khả năng để ứng phó với tình hình. Trung Quốc không mong gì hơn điều đó.

Sunday, October 23, 2011

Đừng quên những tù nhân lương tâm

Khi cựu tù nhân Nguyễn Bắc Truyển đề nghị một ngày dành cho tù nhân chính trị VN hay gọi là ngày tù nhân lương tâm VN. Nhận thấy có nhiều người hưởng ứng nhưng vẫn chưa biết đề nghị ngày nào, cô Cát Vân là một thành viên trong quỹ TNLT đã tán đồng ý tưởng của anh Nguyễn Bắc Truyển mà còn đề nghị ngày 1-5. Tôi xin đăng lại bài này trên trang blog cá nhân (xin lỗi trang www.tnlt.net comments is not enable) để quý vị có thể góp ý đồng thời đưa ra một ngày nào đấy cụ thể như cô Cát Vân. Kính mong tất cả các bạn hữu quan tâm góp ý, đăc biệt là các cựu tù nhân VN xin vào trang blog này cho biết ý kiến cụ thể. Đồng ý thì có nhiều người rồi, nhưng xin cụ thể để ta chọn một ngày nào đấy. Mong lắm thay.




Wednesday, September 28, 2011

Cách thâu thanh cuộc điện đàm dành cho mobile phone

Phùng Mai

Tôi thường xuyên phỏng vấn và thâu thanh các cuộc điện đàm với các tù nhân lương tâm hoặc gia đình họ, trước tiên để ủng hộ tinh thần vì lòng dũng cảm và việc họ đã làm khiến họ phải chịu tù tội, gia đình họ bị phân biệt đối xử. Trước đây tôi dùng điện thoại để bàn và thẻ điện thoại để tiết kiệm tiền gọi về Việt Nam, nhưng gần đây có công ty Lycamobile, họ cung cung cấp dịch vụ viễn liên về VN qua điện thoại di động với giả rẻ hơn các dịch vụ thẻ điện thoại, vì thế tôi nghĩ đến dùng điện thoại lưu động để phỏng vấn tù nhân lương tâm và gia đình họ. Đã phỏng vấn thì phải ghi âm, nhưng điện thoại lưu động không có đường dây để mình nối vào máy ghi âm hay computer. Tuy có nhiều cách khác nhau để ghi âm điện thoại di động nhưng đều rất đắt tiền, tôi đã sáng chế mạch điện này với giá dưới 10$ để interface giữa máy điện thoại lưu động của tôi và computer cho mục đích thâu thanh của tôi với tù nhân lương tâm Việt Nam.


Using Laptop to record Samsung Mobile (C5220) which have USB connector for headset 
Dùng computer thâu thanh điện thoại Samsung loại USB headset

Use Surface RT Tablet To Record your iPhone Conversation 
Dùng Surface RT Tablet thâu thanh cuộc điện đàm qua iPhone. 

Using laptop to record your iPhone conversation
Dùng computer thâu thanh cuộc điện đàm qua iPhone

Simple way to record iPhone conversation
Cách đơn giản để thâu thanh cuộc điện đàm bằng iPhone

Saturday, July 16, 2011

Bản nhạc RAP Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam

"… Hãy tin vào đảng nhà nước các cấp chính quyền đang lãnh đạo, tránh bị kẻ gian lợi dụng thế lực phản động mạo danh dấy lên các phong trào …" . Đó là lời ca trong trong bản nhạc RAP “Trường Sa Hoàng Sa là của Việt Nam”. Bài hát này tôi đã cắt bỏ phần nhạc quảng cáo để khỏi mất thời gian, Bản nhạc này đã xuất hiện trên web NCT có các hình ảnh phụ họa cờ đỏ sao vàng và bích chương quân đội nhân dân. Đã được quảng bá trên Facebook. Tôi không phải là “big fan” đối với nhạc Rap nhưng nghe giọng ca sĩ thì nhận ra được cũng ca sĩ này đã hát bài “Bình Ngô Đại Cáo” nhiều người hâm mộ, ngay cả những người lớn tuổi. Ca sĩ này có giọng ca một thanh niên Hà Nội. Ai là tác giả bài hát này, ai là ca sĩ và ai hòa âm bài ca này? Nhận xét bình luận xin dành cho khán thính giả và những anh em đi biểu tình bị công an bắt ở Việt Nam.

Vào đây nghe thì có phần quảng cao và hình ảnh phụ họa cờ đỏ và bích chương quân đội nhân dân...

Saturday, June 25, 2011

Thư em Úc (Út) gởi anh Việt


Nói của đáng tội!.. Khi bác Trung dương oai, em lại cám ơn bác ấy, nhờ vậy mà thấy các cháu lại thương nhau hơn, ngay cả mấy đứa áo xanh áo vàng nhà anh vốn mất dạy từ lâu mà nay xem ra cũng biết tử tế, chúng vừa mới tập sự biết lễ phép, anh lại bật đèn xanh cho mấy đứa mất dạy khác mặc thường phục để đánh lận con đen, đèo mẹ!... càng nói càng bức xúc, em thật, đêm nay anh cứ nằm vắt tay lên trán suy nghĩ cho kỹ đi nhá, con cái trong nhà không thương đi thương con bác Trung, mà phải chi bác Trung tốt với mình cũng đành, đàng này...anh mà lơ mơ các cháu nó lại nổi đình lên, cắt phéng cái hộ khẩu của anh ngay đấy, mẹ kiếp "sổ đỏ" với chẳng vàng chúng nó cũng xé toạc, đất với chẳng đai chúng nó sẽ trồng hoa lài khắp nơi từ nam chí bắc đấy, thế cho gọn... anh ạ!. Xem tiếp...

Thư anh Việt gởi bác Trung xin giữ lại làm bằng chứng kẻo anh Việt lại nuốt lời!


Saturday, June 4, 2011

Việt Cộng Được Đưa Lên Truyện Tranh Kinh Dị

Nguyễn Bảo Tư

Và ‘68 ra đời với bối cảnh chiến trường Việt Nam. Một bạn đọc trẻ, hoàn toàn xa lạ với Vietnam War, nhận xét: “Mình thấy như mình đang ở “Nam”, thấy các thây ma núp sau những bụi cây, bắn giết người, thấy những đường hầm của Việt Cộng, thấy từng đống tay xác chết…”


Chắc chắn những quyển sách giáo khoa ở VN sẽ không bao giờ nhắc tới Việt Nam Cộng Sản hay Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và kèm theo tấm hình minh họa này.

Thursday, March 10, 2011

Có nên "tắt đài" bài ca Dậy Mà Đi?

Phùng Mai 11-3-2011
Melbourne Australia

Bài hát "Dậy Mà Đi" hát trong thời điểm này thì chỉ những người chẻ sợi tóc làm tư mới nghĩ đến tác giả, đa số các thanh niên VN trong nước khi họ nghe bản nhạc này, tôi cho rằng lòng họ sẽ sục sôi, đơn giản vì người nhà và bạn bè tôi ở VN tôi cho biết thế khi xem VDO Clip này, họ liên tưởng đến những hình ảnh " bao nhiêu dân oan đang sống không nhà, bao năm cha anh ta chết trong tù, dậy mà đi dậy mà đi ... Bao nhiêu công an đang đánh chết người, bao nhiêu Mafia hãm hiếp dân lành dậy mà đi dậy mà đi ..." còn người Việt tỵ nạn CS như tôi, những thanh niên phải đi bán lao động thì rõ ràng sống xa nhà và chết xa nhà, nhớ nhà vô cùng... Chỉ ngoại trừ những hạng người "mũ nỉ che tai" những người bàng quan như thế, cho dù nhạc CS hay nhạc quốc gia thì cũng là đàn gẩy tai trâu.